Dịp Đại-hội Thánh-thể năm 1893 ở Valencia (Tây-ban-nha), người ta rất phấn khởi trình bày, học hỏi sâu rộng về truyện lạ Thánh-thể xảy ra năm 1348 ở Alboraya.
Đây là đầu đuôi câu truyện:
Tháng 7 năm 1348, một bác nông phu ở Alboraya tìm đến cha sở, xin ngài mau đi giúp một bệnh nhân sắp chết ở Almacera.
Dù thời tiết xấu, gió mưa, sấm chớp, cha sở vẫn chuẩn bị mọi sự cần thiết, đặc biệt là mang theo cả Bình-thánh có 4 Mình-chúa, rồi ra đi. Để tới nhà bệnh nhân, cha phải đi qua một cái rạch. Dân trong vùng đặt tên là thung lũng Carraixet.
Nên biết: bên Tây-ban-nha, những rạch, mương, thung lũng... nhiều vô kể. Nhiều rạch, mương hoặc thung lũng, quanh năm người ta qua lại như đường cái. Nhưng chỉ cần mưa một vài ngày, có khi một vài giờ, là các rạch, mương hoặc thung lũng đó đầy nước. Có chỗ nước nhiều và dâng cao, không khác gì con sông.
Khi tới rạch (hoặc thung lũng) Carraixet, dù nước chảy tới tấp, cha sở vẫn lội qua được, vì nước chỉ ngập tới đầu gối. Khi đã giúp bệnh nhân xong xuôi mọi việc, cha trở lại nhà với Bình Thánh còn 3 Mình Chúa.
Khi tới lại rạch Carraixet, cha giật mình: mới chỉ mấy tiếng đồng hồ mà nước đã dâng lên dữ dội.. Cha lại xung phong lội qua, vì không còn cách nào khác. Vừa tới giữa lòng rạch, cha trượt chân té ngã: Chúa ôi, Bình-thánh văng khỏi tay, rớt tõm xuống làn nước đục đang chảy xiết... Cha hoảng hốt, mò mẫn trước sau, mò tả mò hữu, mò tới mò lui, mà chẳng thấy "Chúa" đâu... Làn nước vẫn cứ vô tình chảy xiết...
Biết không thể làm chi khác, cha rầu rĩ về nhà, kể lại câu truyện xui xẻo.
Nghe biết câu truyện, ba cậu thanh niên tình nguyện xung phong đi tìm. Họ chia nhau mỗi người một quãng mương (rạch), từ chỗ rớt Bình-thánh ra đến tận cửa sông. Dùng mọi phương cách, cố sức tìm kiếm.
Một hồi lâu, một thanh niên reo lên: đây rồi, đây rồi, thấy rồi. Anh tìm thấy thật, nhưng chỉ là Bình-thánh trống không không nắp bình, không Mình-chúa...
Mấy cậu thanh niên dũng-cảm không chịu bỏ cuộc Các cậu lội theo dòng nước, đi theo ven mương, ra đến tận cửa sông...
Được một quãng, cả ba đều nhìn thấy cùng một lượt: ba chú cá bự ngóc thẳng đầu lên khỏi mặt nước, ngay cửa sông.
Thích thú, tò mò, ba chàng lại gần, thì ra:
Lạy Chúa, mỗi chú cá ngậm một Mình-chúa. Ba cậu ngạc nhiên, mừng rỡ. Nhưng vì tôn kính Mình Chúa, không cậu nào lại gần hơn. Một cậu chạy về báo tin cho cha sở.
Được tin động trời, cha sở cho gióng chuông báo tin mừng. Rồi ngài đi mặc đồ lễ. Rồi cùng với giáo dân, lũ lượt kéo nhau ra chỗ cửa sông. Ba chú-cá-tốt-lành vẫn còn ngóc đầu, miệng ngậm Mình-chúa, còn nằm yên đó. Cha sở tiến lại gần, giơ Bình thánh ra,, mỗi chú cá tiến lại, nhả Mình Chúa vẫn còn nguyên vẹn vào Bình-thánh.
Xong xuôi, cả ba chú, như những tay xiếc điêu luyện, phóng ra xa, nhịp nhàng nhảy lên nhảy xuống nhiều lần, như thể hân hoan, hãnh diện, đã được phục vụ Chúa...
Cha sở, giáo dân, hân hoan,kèn trống, rước Mình-chúa về nhà thờ Alboraya. Sáng hôm sau, chính ngài dâng lễ tạ ơn và chịu cả ba Mình-chúa đã tìm thấy cách phi thường.
Sau đó, cha sở làm tờ tường trình đầy đủ chi tiết về mọi việc đã xảy ra và gửi lên Đức Cha Hugo de Fenollet, là Giám mục sở tại lúc ấy...
Để muôn đời ghi nhớ truyện lạ Thánh-thể, người ta đã xây hai nhà thờ: một ở Alboraya, ngay cửa sông, gần bờ biển, nơi ba chú-cá-bự-tốt-lành đã giữ hộ Mình-chúa mấy tiếng đồng hồ; một ở cộng đoàn Almacera, nơi cha sở đã đến giúp bệnh nhân. Cộng đoàn Almacera còn đặc biệt được thêm hân hạnh cất giữ Bình-thánh đã tìm thấy.
Lại cũng để muôn đời ghi nhớ truyện lạ ấy, người ta khắc vào Bình-thánh này hình ba chú-cá-tốt-lành với những dòng chữ sau:
(Tạm dịch: Ai nỡ chối sự Mầu Nhiệm trên trời, Khi chú cá, tuy không nói, bảo rằng. Phải tin?!)
Theo: Anna Bui
0nhận xét:
Đăng nhận xét